Lúc nó ra đời,
kế hoạch hóa gia đình quản
rất ngặt, trong thôn chỉ
có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn
đi vùng khác thì bị phạt tiền,
mỗi nó đường đường
chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải
vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai
nó vốn mang bệnh não bẩm
sinh, dân gian gọi là bệnh đần.
Mẹ
nó cầm cây roi trên tay dọa
anh nó: “Vĩnh viễn không được lại
gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại
nó nên mẹ cấm anh vào phòng của
nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy
ăn một mình trong căn phòng nhỏ.
Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung
cửa sổ nhìn trộm
nó, thấy em trai là anh sung sướng
cười, nước bọt
theo khóe miệng chảy xuống...
Thật
tình lúc nhỏ anh trai cũng được
cưng lắm,
đến khi những đứa
trẻ cùng tuổi tập
nói tập đi thì anh nó vẫn
ngốc dại, không mở
miệng nói được từ
nào. Khám bệnh xong mới biết
anh nó bị bệnh não bẩm
sinh. Ông bà nội trút hết thất
vọng và uất ức
lên đầu bố mẹ
nó, mẹ nó đem hết oan ức
đổ lên đầu anh nó, hễ
gặp một chuyện
nhỏ là anh nó phải
chịu một trận
mưa roi.
Có lúc mẹ
ôm nó phơi nắng
trong vườn, anh nó cẩn thận
mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ
nó như sợ
một bệnh dịch
gì vội bồng nó đi chỗ
khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được
lại gần em, mày muốn
truyền bệnh cho em à?”.
Một
lần, mẹ không có nhà. Từ
xa, anh ngắm mợ bồng
nó trên tay, vẫn là cười ngốc
thôi. Mợ xót lòng, vẫy
tay gọi: “Đến đây cầm
tay em một tí này”. Anh nó vội
trốn đi, miệng lắp
bắp nói liên tục
không rõ: “Không... không cầm... truyền bệnh,
truyền bệnh”.
Hôm đó mợ
khóc òa, anh nó đưa tay lên
lau nước mắt cho mợ,
vẫn là cười ngốc
thôi.
Nó lớn
dần, đang thời tập
nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới
phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng
lên. Mẹ nó tới kịp,
vội vội vàng vàng bồng
nó đi chỗ khác.
Nhìn những
đứa trẻ khác mút kem que,
anh nó liếm môi, cảm thấy
nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu
anh chịu làm chó tụi nó sẽ
cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt
kem và cười ầm lên. Bằng
một động tác nhanh gọn,
anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp
lấy que kem. Bọn
nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm
chiến lợi phẩm
chạy về nhà, không biết
rằng trên đường que kem tan dần,
tan dần. Về đến
nhà kem chỉ còn một miếng
nhỏ tội nghiệp
mà thôi. Nó đang chơi ở
vườn sau, nhân lúc mẹ
không để ý, anh đem kem đến
trước mặt nó và nói:
“Ăn... ăn... em ăn đi”.
Mẹ
nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy,
vội chạy đến
xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm
lem đầy đất, anh nó ngẩn
người nhìn một lúc lâu rồi
ngoác miệng khóc.
Nó biết
nói nhưng chưa từng gọi
một tiếng anh. Anh nó hi
vọng mình có thể
như bao người
anh khác được em trai là nó gọi
một tiếng anh. Vì vậy
lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng
phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức
hét: “Anh, anh”. Anh muốn nó nghe thấy
sẽ học được
cách gọi anh. Một lần
anh đang cố gắng hét thật
to, mẹ mắng nhiếc
anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước
mắt lên nhìn anh, đột
nhiên gọi thật rõ một
tiếng: “Anh”.
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa
tay, bỗng nhiên chạy đến
ôm nó thật chặt, nước
mắt nước mũi tèm lem đầy
vai áo nó.
Từ
nhỏ nó đã bị người
ta gọi là “em thằng ngốc”.
Lớn lên, nó ghét cách gọi
này. Bởi vậy nó luôn mặc
cảm và hận ghét anh nó.
Một
lần, cũng vì chính cách gọi
này mà nó bị người ta đánh. Nó bị
lũ bạn đè lên người.
Bỗng nhiên lũ bạn
bị ai đó nhấc lên - là anh
trai nó.
Nó chưa bao giờ thấy
anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc
bổng cả lũ bạn
nó lên, quật ngã chúng ra đất.
Lũ bạn vừa khóc vừa
thét đau. Nó thấy sợ, rắc
rối rồi, bố
chắc chắn sẽ
phạt nó. Phút ấy nó hận
mẹ tận xương tủy vì sao lại
sinh cho nó một ông anh trai đần
độn như thế. Nó dùng hết sức
đẩy anh trai ra, hét rằng:
“Ai bảo anh quản chuyện
người khác, anh là thằng
ngốc”. Anh nó ngã ra đất,
thẫn thờ nhìn theo bóng nó
khuất xa dần.
Hôm đó, bố
bắt hai anh em quỳ ra đất
rồi dùng roi mây quất
tới tấp. Anh bò lên người
nó, run rẩy nói: “Đánh... đánh con, đừng
đánh em”.
Mấy
hôm sau mẹ mang kẹo từ
thành phố về, chia cho nó tám
viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những
lần khác anh nó vẫn
chịu vậy. Sáng sớm,
anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe
bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại
chạy đến trước
mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo
và nói: “Ăn... ăn, em ăn đi”.
Không biết
vì sao lần này nó đột nhiên không cần,
anh nó chạy theo quấn quýt cả
chân, không nói lời nào, nhét cả
ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo
trôi qua khỏi họng, nó thấy
rõ mắt anh trai đẫm
nước mắt.
Cầm
giấy trúng tuyển vào đại
học, bố mẹ
rất mừng, anh trai nó
cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu
đại học là gì, nhưng biết rằng
em trai đỗ đại học
mang vinh hạnh đến cho cả
nhà và cũng không ai gọi mình là thằng
ngốc nữa.
Trước
đêm nó lên thành phố nhập học,
anh vẫn không vào phòng nó, chỉ
đứng ngoài cửa sổ
và đưa cho nó một
bọc vải, mở
ra thấy vài bộ áo quần
mới. Đều là của
mợ cho hai anh em nó hoặc
là bà cô ở thành phố gửi
tặng. Thì ra mấy
năm qua anh nó chưa hề
mặc áo quần mới.
Bởi mẹ không để
ý đến nên anh giấu
đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người
anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần
ngắn lên tận mắt
cá chân, nom thật tội nghiệp.
Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ,
hận thù nó có cho anh cái gì đâu.
Anh nó vẫn
cười ngốc thôi, có điều
trong mắt đầy hi vọng,
nó không biết đó là hi vọng
gì. Mặc dù anh không biết
nó đã cao lên rất nhiều, không biết
áo quần ấy đã đến
lúc lỗi thời không thể
chưng diện
đi ra phố được nữa
nhưng nó vẫn
khoác mặc vào, xoay tới
xoay lui giả bộ vui mừng
ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp
không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng
cười.
Nó viết
lên giấy hai chữ “huynh đệ”
rồi chỉ cho anh chữ
này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ
là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi
mới có em, không có anh thì không có em.
Hôm đó, anh nó lại đọc ngược
thành “đệ huynh”. Lúc lên đường
nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số
1, không có nó thì không có anh.
Nói đến
đời sống đại
học, nó thấy rất
thú vị, nhiều điều
mới mẻ, dường
như nó quên mất
người anh trai nơi quê nhà.
Lần
nọ mẹ đi gọi
điện thoại cho nó, anh đi
theo đến bưu
điện. Mẹ nói rất
nhiều, cả tiếng
đồng hồ rồi
bảo với nó: “Nói chuyện
với anh con mấy câu này”. Anh tiếp
điện thoại, đợi
thật lâu không nghe tiếng
gì cả, mẹ nói rằng:
“Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ
lên ngực ý nói rằng nhớ
con đó”.
Nó vốn
muốn nói mẹ đưa điện thoại
lại cho anh trai để
nói với anh rằng: “Đợi
em về sẽ dạy
anh học chữ, sẽ
mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ
ở thành phố mới
có, đem về cho anh thật nhiều
quà”. Nhưng nó không mở
nổi miệng và cúp điện
thoại. Chỉ vì nó không muốn
bạn cùng phòng biết
nó có một anh trai bị
bệnh não bẩm sinh, một
anh trai đần độn.
_Hè đến,
nó về nhà, trên xe ăn một
viên kẹo, bỗng nhiên nhớ
lại anh từng nhét kẹo
vào miệng nó, kẹo ở
trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
Lần
đầu tiên về đến
nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về
cho anh này”. Thế nhưng
không có tiếng cười ngốc
của anh nó nữa, không có bóng
ông anh gần 30 tuổi đời
còn mặc quần ngắn
đến mắt cá chân nữa._
Bố
mẹ nước mắt
đầm đìa, nói với
nó rằng: “Một tháng trước,
anh con lao xuống sông cứu một
đứa bé, anh không biết
bơi. Đứa
bé đó được cứu sống
nhưng anh con không lên nữa”.
Bố mẹ nó úp mặt
khóc...
Một
mình đứng bên dòng sông, ký ức
về anh chợt ùa về
tha thiết. Nó rút trong túi một
tờ giấy có viết
hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ
của nó, phía dưới
là chữ méo xẹo của
anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết
“đệ huynh”.
cảm động thế T_T
Trả lờiXóa